Thứ Hai, 29 tháng 6, 2020

Ngày 29/6/2020

Tôi lục lại trong đầu mọi thứ về anh. Thực ra tôi chưa từng quên một giây phút nào, chưa từng quên một khoảnh khắc nào dù là nhỏ nhất về những gì chúng tôi có với nhau. 
Anh nói với tôi về chị ấy, anh dằn vặt biết mấy, buồn bã và đau lòng biết mấy. Tôi hiểu chị ấy có ý nghĩa với anh như thế nào. Anh đã cố gắng hàn gắn mối quan hệ với chị ấy, anh đã rất cố gắng. Nhưng thực sự từng ấy năm, có lẽ chị ấy cũng đã ít nhiều chịu đựng sự tổn thương do anh mang lại. Để sau cùng chẳng còn cách nào tiếp tục, đành dứt áo quay lưng. Nếu biết ngay từ đầu sẽ có ngày này thì liệu anh có khác đi, có yêu thương chị ấy nhiều hơn? Và liệu mối quan hệ giữa tôi và anh liệu có khác đi? Tôi lại hiểu rằng, đối với anh thì tôi là người thay thế hoàn hảo.
Mối quan hệ của chúng tôi không hề có sự giàng buộc cá nhân nào, nên mới dễ dàng đánh mất nhau như thế, chớp mắt quay lưng, anh ấy đã sắp thành thân với người khác. Chỉ một cái chớp mắt quay lưng, anh đã sắp làm bố đứa trẻ, làm chồng người ta.
Anh nói với tôi anh chấp nhận rồi, quyết định rồi, cũng mang cô bé ấy về ra mắt gia đình và họ hàng hai bên. Tôi thở phào, cuối cùng cũng đến. Ngày mà chúng tôi dứt khoát không còn cơ hội. Anh đã từng là điều gì vô cùng đặc biệt, không muốn nhớ nhưng vĩnh viễn chẳng thể quên. Trước đây tôi nghĩ rằng tôi ắt hẳn sẽ buồn lắm nếu đến một ngày thấy anh từ bỏ mọi điều về tôi nhưng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét