Chủ Nhật, 10 tháng 11, 2019

Ngày 11/10/2019


Tôi đã quen với việc tôi và anh không còn là bạn của nhau. Từ lúc chúng tôi từ mặt nhau khi ấy, tôi cứ luôn suy nghĩ về những gì đã qua, nghĩ về anh, nhớ về anh. Tất cả những điều tôi nói ra chỉ là mạnh miệng với bạn bè, thực tế cho thấy thật là khó để quên anh. Quen nhau lâu như vậy, tôi đã quá quen với việc anh luôn tồn tại ở góc khuất nào đó trong cuộc sống của tôi, mà cứ mỗi khi tôi cần đến là anh lại ở đó, vẫn luôn ở đó. Hiện tại tôi phải chấp nhận rằng anh không còn ở bên cạnh tôi. Tôi bị bỏ rơi.
Tôi và anh không phải người yêu của nhau. Và hai chữ bỏ rơi là vì tôi không tìm được từ ngữ nào thích hợp để miêu tả thực trạng lúc này. Anh đã lựa chọn rời bỏ tôi.
Đó chẳng phải là sự bội bạc hay lừa dối gì từ anh, chỉ đơn giản là chúng tôi không còn thấu hiểu lẫn nhau nữa, phải không? Lần đầu tiên trong bao nhiêu năm quen biết nhau, tôi cảm thấy mệt mỏi với mối quan hệ của chúng tôi. Tôi đã thích anh, mà phải nói rằng trong tất cả những người từng đến bên tôi, tôi thực sự thích anh rất nhiều. Tôi chưa từng cho phép bản thân mình có tư tưởng muốn sở hữu. Việc thích anh nhiều như thế nào cũng chỉ là vấn đề cảm xúc, nó mang tôi đến gần anh, khao khát được hiểu anh hơn, muốn làm xoa dịu những mệt mỏi đau buồn trong cuộc sống gồ ghề ảm đạm của anh. Nhưng nó chưa từng cho tôi cảm giác muốn trở thành một người nào đó, mang một danh phận chính thức rõ ràng nào đó trong cuộc đời anh, để công khai nắm tay sánh vai với anh. Tôi luôn có suy nghĩ rằng chỉ cần anh nhớ tới tôi, thì tôi sẽ từ trong bóng tối đưa tay về phía anh. Cũng giống như những gì anh đã làm cho tôi, những điều anh mang đến, và những sự âm thầm mà anh dành cho tôi, cũng là ở một góc khuất trong cuộc đời tôi, anh đã từng ở đó, mang tới cho tôi sự vững tâm, sự bình yên mỗi khi cuộc đời tôi dậy sóng. Cảm ơn anh.
Mối quan hệ của chúng tôi chỉ là bạn bè, nhưng nó lại hàm chứa cả những điều mờ ám. Tôi nhớ tất cả những gì trong quá khứ, những đêm nói chuyện với nhau hàng giờ, những ngày ngồi cạnh nhau hàng tiếng.... Những sự chia sẻ mà chỉ có tôi và anh hiểu nhau mà người khác không thể hiểu được, những sự cảm thông, những điều mà chúng ta chưa cần nói ra đối phương đã hiểu rõ ràng. Tôi cứ nghĩ chúng tôi hiểu nhau là thế, ăn ý là thế... chẳng phải tình yêu đâu, mối quan hệ này hẳn là sẽ rất bền lâu.
Và rồi chúng tôi cũng xa cách nhau về khoảng cách địa lý bởi sự lựa chọn của chính tôi. Nhưng tôi cứ nghĩ chúng tôi sẽ ổn, mọi thứ vẫn sẽ ổn và anh vẫn ở đó, không thay đổi. Quả thật tôi đã sai. "Xa mặt cách lòng, chệch nhịp, khoảng cách từ trái tim đến trái tim sẽ không thể nào đuổi kịp. " - Tôi thấy thằng cha LK viết câu này không có sai đâu. Xa mặt thì đúng là sẽ cách lòng. 1 năm 6 tháng 29 ngày xa nhau, tôi dần dần không còn hiểu anh, chúng tôi không còn sự thấu hiểu lẫn nhau, không còn sự ăn ý trong từng lời nói, từng hành động nữa. Tôi nhận ra giữa tôi và anh dần có sự biến đổi, cuộc sống bế tắc hơn và tôi không còn là liều thuốc an thần giúp anh nhẹ nhõm như trước kia. Sự xuất hiện của tôi đã không thể xoa dịu nỗi buồn của anh, và anh thực ra cũng chẳng hiểu tôi. Không biết rằng ai đúng ai sai, anh khác hay là tôi đã khác. Chúng tôi cứ thế mất dần nhau đi trong dòng chảy vô tình của thời gian mà tôi không có cách nào giữ lại được. Trước kia tôi cho rằng tôi có vị trí đặc biệt quan trọng trong cuộc sống của anh đến mức phá vỡ mọi nguyên tắc sống của anh. Hiện giờ, tôi đã không còn là sự ngoại lệ ấy.
Bữa tiệc nào rồi cũng đến lúc tan, tôi và anh đã từng coi trọng sự tồn tại của đối phương, chỉ là thời gian trôi quá nhanh mà khoảng cách thì cứ lớn dần. Cũng đến lsuc không thể tiếp tục đồng hành với nhau nữa. Tôi tiếc những ngày tháng xưa cũ tiếc mối quan hệ giữa tôi và anh, tiếc mọi thứ, mọi cái. Hy vọng trong cuộc đời anh sau này sẽ xuất hiện một người có thể làm cho cuộc sống của anh dễ chịu hơn, giống như tôi đã từng....
..............................